Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Chuyện của tôi

Hôm nay ngồi cùng vài thằng bạn chiến hữu mới thấy được những người cùng cảnh ngộ mới thấu hiểu hiểu được nỗi khổi của mỗi người. Mọi người nói đúng có khổ mới hiểu được khi sướng thế nào mà có khổ mới hiểu được nỗi khổ của mỗi người. 

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Ngày trước đâu có như thế chứ, giờ lúc nào cũng muốn ở bên nhau



Em nhớ câu nói này của ai không?anh nghe câu này mà một cảm động mà hóa ra mình cũng như thế.
Có rất nhiều điều mà mỗi người cảm thấy hạnh phúc. Với anh thì cảm giác hạnh phúc trong tình yêu là có một luồng khí lạnh đi qua lồng ngực và vào sâu thẳm trong trái tim-một cảm giác rùng mình trong trái tim và hơi lạnh mặc dù trời vẫn nóng. Nhưng thời gian đó rất nhanh nhưng cảm giác nó để lại thì vẫn còn nâng nâng và lưu luyến. Lúc đó anh muốn đến bên em để ôm trọn cái cảm giác đó không để nó tuột ra, không suy tư mà chìm đắm.hạnh phúc thật sự là đó.


Em ah! Nhiều lúc bên nhau anh muốn ôm em thật chặt để muốn lưu mãi cái cảm giác khi được ở bên em, nhưng anh không giữ được để rồi khi xa rồi là một cảm giác hụt hẫng lắm không thế nói hết được. Ngày trước mỗi khi về gặp em là anh rất vui và chờ đợi, khi xa thì một cảm giác vui vui khi được gặp em, được nói chuyện và đi cùng em. Khi mới yêu thi lúc về anh vẫn thế và có phần háo hức muốn về nữa, khi xa thì xuất hiện dần một cảm giác buồn xen lẫn niềm vui nhưng chưa có sự líu kéo. Còn bây giờ thì mỗi lần về gặp em anh không còn vui như kiểu ngày trước nữa, mỗi lần về anh chuẩn bị trước một thời gian và đan xen là cảm giác vui và buồn. Vui vì anh chờ được gặp em rất lâu rồi, anh chỉ chờ một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, lúc này là lúc anh vui nhất, một cảm giác vừa chờ đợi và hồi hộp. Một hành động đó là anh nhìn đồng hồ liên tục vì anh mong cái giây phút đó đến, rồi hìn hảnh quen thuộc đó lại xuất hiện anh giật mình và đến ngay chỗ đó và muốn trao ngay một nụ hôn (anh chưa làm được nhưng lần sau sẽ không thế nữa) và nắm tay em và xách đồ cảm giác thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Đó là niềm vui nhưng bên cạnh đó là một nỗi buồn vì rồi lại phải xa em, nhưng điểm chung của sự buồn vui đó là anh nhớ em rất nhiều; khi xa em rồi sao mà quãng đường anh đi về xa thế, anh muốn nắm chặt tay em, luôn thấy hình bóng em, anh giữ những hình ảnh trước khi mình lại tạm xa nhau để chờ ngày mình gặp nhau.
Và một điều là anh hạnh phúc với tình yêu của mình.

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Cô giáo em!


Cô giáo ah! Nhiều hôm anh có rất nhiều tâm sự muốn nói với cô giáo nhưng chẳng kịp lên đây để nói rồi cảm súc lại trôi đi rồi đến lúc nào đó anh sẽ nói cho cô giáo nghe. Anh biết rằng từ ngày yêu nhau anh chẳng làm được gì cho cô giáo cả chỉ làm cho cô giáo thấy buồn thi nhiều mà vui thì ít, đã không chăm sóc được cho cô giáo. Em yêu cô giáo!- Bản kiểm điểm để anh viết dần nhé.
Chuyện tình yêu của mình nếu kể ra cũng gần như chuyện cổ tích rồi đó, yêu rồi lại chán, lại bỏ rồi lại quay về. có những lúc anh nghĩ mình chẳng thể đến với nhau được, mình chỉ còn một hy vọng mong manh thôi có những lúc anh đã định từ bỏ nhưng rồi anh vẫn giữ lại để rồi mình lại bắt đầu lại.
Nghĩ lại nhiều lúc tuy anh ở xa nhau nhưng rất muốn đến bên cạnh để ôm em thật chặt để cho vơi đi nỗi nhớ và làm những việc cho em đỡ vất vả. Hôm nay em hỏi anh là: “anh bây giờ nhớ em nhiều không, có nhớ như ngày mới yêu không?” anh sẽ nói với em là: Anh bây giờ không nhớ em nhiều hơn nhưng cũng không ít hơn chỉ khác là anh thật sự lo cho em, có thể ngày trước còn sinh viên nên anh không để ý đến điều đó. Bây giờ anh nhớ, thương, lo và cả sót nữa khi thấy em làm việc vất vả và bị ốm mà chẳng có ai chăm lo cả hay những lần đi dạy ở xa mà em đi một mình.         
Vô tâm có lẽ là căn bệnh của anh hay là anh vô ý đi nữa, nhiều lúc anh không thật biết quan tâm đến em. Còn có những lúc anh muốn thì lại chẳng làm được gì giúp em cả. Anh nợ em không chỉ một lời hứa mà là rất nhiều việc anh chưa thực hiện được với em. Từ ngày yêu em anh đã học được cách nghe lời người khác nhiều hơn đặc biệt là em nhưng những gì anh làm theo chỉ được phần nào thôi. Có thể nhiều lúc đó chỉ là nhưng chuyện rất bình thường nhưng anh cảm thấy vui khi em nói với anh như thế vì anh cảm thấy mình được quan tâm.
Đợt nghỉ lễ vừa rồi được nghỉ nhiều ngày nhưng với anh ngày nào cũng thế. Anh mà đã đi thì chẳng cần phần biệt ngày lễ hay không lễ chỉ đi là đi thôi, những lần anh về với em đó anh vẫn cứ đi đó thôi cũng chẳng cần biết có sự đồng ý của lãnh đạo công ty hay không. Công việc là quan trọng nhưng đôi lúc tình cảm, gia đình còn quan trọng hơn. Nhưng ngày như thế ai cũng muốn được ở gần người thân, anh và em cũng thế, em cũng mong anh vào thăm em và anh cũng muốn lắm chứ. Ở chỗ anh cũng có gì vui đâu, cả ngày toàn ở trong phòng chỉ có hai anh em thôi cũng chẳng có chỗ nào mà đi chơi cả, mấy ngày nghỉ cũng vừa chơi vừa làm việc vì em cũng biết anh làm tại phòng luôn nên làm lúc nào cũng được mà. Điều quan trọng nhất là cả anh và em đều muốn gặp nhau nhưng không muốn gặp nhau một vài hôm rồi anh lại ra về, anh muốn ở luôn bên em và có lẽ em cũng thế chứ?
.....................gần nửa tiếng rồi mà cảm súc thì nhiều, điều mong muốn cũng nhiều mà không nói ra hết được nhưng muốn đến thì bây giờ phải cố gắng làm và trước mắt là đi ngủ đã cô giáo ah. (hôm sau em sẽ tường trình cho cô giáo rõ nhé) yêu cô!
Em yêu ngủ ngon, ôm và hôn em.

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

MạnHương


Thế là đã một tháng rồi kể từ ngày em viết lên blog nhưng hôm nay anh mới vô xem được, anh còn không vào được nên đã khôi phục lại mật khẩu. Đọc bài viết của em mà anh thấy mình có lỗi với em thật nhiều và cảm động khi nghe được những lời em nói. Anh biết những ngày vừa rồi anh thật không xứng đáng là người yêu của em. Dù co lấy lý do nào đi nữa anh cũng không nên làm như thế
Em nói đúng mọi người sẽ hỏi tại sao mà lai yêu nhau được thế, với anh thì là anh luôn tin rằng em luôn dành tình cảm cho anh, có lẽ em cũng thế. Với riêng anh thì anh không bao giờ muốn làm điều có lỗi với em nhưng sao nhiều lúc anh lại làm em buồn và tổn thương nữa. Thật trong suy nghĩ của anh từ lâu rồi anh chỉ muốn chăm sóc và lo cho em thôi.

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Thân gửi người em yêu

Đôi lúc em thấy mình thật vô duyên anh hiểu không? Mọi việc không đơn giản như em nghĩ? Đôi khi mình cho đi tất cả không có nghĩa là mình sẽ nhân được trọn ven những gì mình muốn. Em suy nghĩ mọi chuyện đơn giản quá, lời bố nói với em thật không sai. Hãy giữ lại cho riêng mình 1 chút!
Thời gian tụi mình yêu nhau cũng không phải ngắn phải không anh? Nhưng ít khi mình có thể ngồi tâm sự hay trò chuyện để hiểu nhau không? Thời gian mới yêu và cả sau này nữa mọi hành động của anh đối với e thật tốt, em luôn nghĩ chỉ em anh mới cư xử như thế! Nếu không có thời gian sau này thì em vẫn nghĩ như thế, nhưng em đã hiểu hơn về anh. Nếu lúc đó không phải là em mà là 1 ai đó thì a cũng cư xử như thế. Em vẫn luôn nhận vơ về mình thế đó.
Thế rùi thời gian mình yêu nhau cũng dài hơn, gặp nhau rùi lại xa nhau. Nhiều người cũng hỏi em: sao xa nhau thế mà vẫn yêu nhau vậy?em chỉ cười vì chả biết phải trả lời họ thế nào nữa? Vì em luôn nghĩ có lẽ chả ai yêu và thương e bằng anh đâu??? còn anh thì lại nghĩ: không ai yêu anh bằng em đúng không? Có lẽ vì suy nghĩ vậy mà có những người đến sau, chúng ta cũng đều không để ý đến và chỉ nghĩ về người đó của mình. Nhưng có bao giờ anh nghĩ ràng liệu suy nghĩ đó của mình có đúng không anh? Liệu rằng anh và em có giám hi sinh vì nửa kia của mình không a? Có giám không anh???( bố nói với em rằng anh sẽ không vào? Khi yêu người ta thường nói thường hứa hẹn, nhưng e đừng tin vào nửa kia của mình quá. Hãy để lối thoát cho mình) Con gái khi yêu vẫn thươngf là người khổ nhất mà. Tương lai giữa a  và e sao mà mờ vậy chứ. Đến được với nhau cũng khổ mà không đến được với nhau cũng khổ.
Anh biết không nhiều khi ở trong này em thấy mình lẻ loi quá. Muốn được ở bên 1 người thân yêu mình mà k có?????Vậy nhưng chả hiểu sao e lại k muốn ở gần gd lại muốn mình ở 1 thế giới xa lạ k ai bit mình là ai. mình có khổ ngthân  mình sẽ không biết. Em lại nói linh tinh rùi.hiii
Chúc anh yêu ngủ ngon

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Em yêu ah


Gửi em yêu!
em ah! anh đã làm những điều thật có lỗi với em, điều mà trong suy nghĩ của anh trước khi găp em là không bao giờ có. Anh đã làm tổn thương về mặt tinh thần lẫn... Anh biết dù bao giờ anh có nói cũng không thể thay đổi được mọi chuyện. Anh chỉ cảm thấy một điều là anh đã làm mất đi một phần hạnh phúc của mình và cái sự hồn nhiên của em đó mói là thứ anh cần nhất. Có lẽ tối qua anh uống hơn nhiều anh đã làm thất vọng quá nhiều và tình cảm của mình cũng không hạnh phúc như trước nữa. Anh thật long xin lỗi em và sau lần này anh càm phải biết trân trọng tình cảm của mình hơn nữa. Lúc đó anh thật đáng trách, không phân biệt được cái gì mới là quan trong, để làm mất nhưng giây phút hạnh phúc bên nhau rất quý giá của mình. Thời gian mình gặp nhau thì ít, mình đã mất bao công để xây được một tình yêu như vậy, nhưng đã bị anh làm sứt mẻ. Tất cả lòi nói cung không thể làm mình trở lại như trước và bây giờ anh phải làm một việc là đắp thêm hạnh phúc vào tình yêu của mình để không để như thế nữa.Tất cả mọi chuyện đã qua hay để chi a và em biết, những vết thương này anh sẽ hàn gắn lại dù có thế mất nhiều thời gian. bây giờ anh mong em nhanh ổn định sức khỏe và mau lành vết thương

anh yêu em nhiềuay
 Anh ah! Khi chuyện đó sảy ra e cũng buồn lắm! Chả biết nữa, tại e nghĩ là vì rượu A  mới thế và e chỉ lấy a thui, nên e k buồn nhiều,

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

Người chưa từng nói chuyện


Người mà mình nhìn lần đầu đã để ý là N.T. Hồng Yến (Quê ở Hải Dương, người mà mình chưa bao giờ nói cho họ biết là mình từng rất thích họ, từ khi gặp Yến mình đã bị cuốn hút. Từ đó mình cũng chẳng để ý đến ai nữa kể cả những người ngay cạnh mình. Nhưng mình thích bạn là thế nhưng mình chưa bao giờ dám nói ngày cả việc nói chuyện bình thường cũng chưa, mỗi khi gặp nhau (chỉ vô tình gặp nhau) thì cũng chỉ là những câu chào hỏi xã giao thôi không hơn. Thế thì sao mà bạn biết mình thích cậu cơ chứ. Mình vẫn nhớ lần đầu gặp bạn vào một buổi sáng ngày chúng mình đi nhập học, mình và bạn vào trọ nhờ chung 1 xóm (nhà thầy Cương) mình cũng chưa nói chuyện với nhau câu nào chỉ hỏi tên là gì và học khoa nào thôi. Ngồi trong nhà thì bạn ở bên kia còn mình ngồi ở bên này, lúc sau ra ngoài mình gặp bạn ở cổng và mình rủ bạn đi chợ và bạn đồng ý luôn. Thế là mình cùng ban đi ra chợ Xuân Mai (nghĩ lại mình thấy vui vui khi mà mình và bạn vừa quen nhau được mấy giờ đồng hồ thôi mà chợ thì chúng mình cũng chưa đi bao giờ cả chả biết nó ra sao cứ thế là đi thôi) nhưng hai đứa vừa đi được một lát thì gặp anh trai của bạn thế là anh trai đi cũng. Mình nghĩ hôm đó không có anh trai bạn đi cùng có lẽ mình sẽ nói được nhiều chuyện (Khi có anh đi cùng nên khi đi toàn theo anh ấy thôi). Quãng đường ra chợ khoảng 1,5km nhưng chúng mình đi thật nhanh, và khi ra đến nơi thì đi được một lát mình mải mua cái mũ thế là lạc mất bạn và anh trai bạn, mình đi vòng tìm mãi mà không thấy đâu thế là mình đi về một mình. Buồn quá! Trưa về cả hai cũng không ngủ cứ ngồi xem giấy tờ và nghe mọi người nói chuyện rồi đến giờ cả hai cùng đi nhập học. Sau hôm đó mình không gặp lại nhau nữa vì mình và cậu cùng xin vào trong ký túc xá ở, mặc dù mình và bạn ở rất gần nhau, đi cùng một nối đi. Mình ở K3 còn bạn thì ở K9 (ngay cạnh K5, còn K3 và K5 thì đối diện nhau) đó là sau này mình mới biết thôi. Nhưng chẳng bao giờ gặp nhau cả, mình cũng muốn hởi xem bạn ở chỗ nào nhưng cũng không biết hỏi ai cả vì lúc đó mình đâu có quen ai đâu. Đi ra ngoài mình luôn để ý xem có vô tình gặp ai không? nhưng rồi chẳng thấy. Người ta nói hữu duyên cũng đúng, một hôm khi đang cùng đám bạn cùng phòng trêu mấy bạn gái đi qua thì mình nhận ra bạn đang đi từ xa đến, nhìn thấy là mình nhận ra ngày liền chạy ngày vào trong phòng không để bạn nhìn thấy mình, vì lúc đó mình cũng rất ngại. Rồi hàng ngày cứ đến lúc gần trưa là mình thi thoảng nhìn ra hướng căng tin ký túc xá xem bạn có qua đó không? ngày đó mình cũng thi thoảng đi sinh nhật ở K9 nhưng cũng không biết mặc dù phòng đứa bạn ở ngay bên cạnh phòng bạn. Rồi sau này mình cũng biết bạn học ở lớp nào nhờ đứa bạn cùng phòng và mấy lần đi tập thể dục (bạn mặc áo lớp bạn, mình nhớ bạn mặc áo số 6, mình thì mặc áo số 8). Rồi khi đứa bạn cùng phòng yêu một người lớp bạn (K49KHMT) mình hỏi nên cũng biết bạn ở phòng nào. Rồi từ đó mấy đứa trong phòng cũng trêu mình không nói, lúc đó mình ngại lắm. Hàng ngày cứ sau buổi học là mình về đi đá bóng ngay trước cửa K để thi thoảng còn nhìn thấy bạn, hay đi tập thể dục mình luôn chú ý đến bạn qua số áo bạn mặc (số 06). Mà bạn cũng biết đá bóng đấy chứ, mấy lần mình toàn xem bạn chơi thôi, bạn chơi ở vị trí thủ môn mà xem các bạn đá hay thật, vừa xem vừa cổ vũ vừa cười thôi.hjj. Rồi mỗi lần lên giảng đường học mình cũng chú ý đến bạn, xem bạn có cùng học hôm nay không? hay cả những buổi lên thư viện học nữa mình cũng phải nhìn xung quanh xem bạn có lên đó học không? thi thoảng lại nhìn bạn. Những lúc vô tinh gặp nhau đó mình và bạn cũng chỉ chào nhau bằng nụ cười và cái gật đầu thôi cũng chẳng nói gì cả. Sau này có nói thì cũng chỉ là câu xã giao thôi. Mấy lần mấy thằng bạn trong phòng và cả người yêu của nó rủ mình xuống chỗ bạn nhưng mình cũng không dám đi. Kể cả chúng nó có nói là có người muốn gặp mình thì mình cũng không đi. Nói chung là trong đám cùng phòng trừ 2 người ra còn lại là toàn hội người độc thân thôi nên mình cũng quen dần. Đến năm thứ hai thì mình chuyển ra ở một xóm ngay trước cổng chính trường mình nhưng lúc này thì mình cũng không chú ý đến ai cả dù cho ai có gán ghép mình với người khác. Suốt như thế hơn hai năm vì mình mà thích ai thì chỉ có một người thôi, cũng không bao giờ để ý đến ai nữa. Từ khi ra ngoài mình chơi thêm vài đứa bạn nữa, suốt ngày chúng nó vào ký xá thôi và rồi mình cúng hay đi cùng, mình cũng chỉ cho chúng nó biết bạn và một người trong đó cũng thích bạn luôn. Và thêm một thằng có người yêu học cùng lớp với bạn nữa. Cứ đi chơi vài lần với chúng nó mình cũng không còn ngại nữa và một lần mấy đứa quyết định vào chỗ bạn chơi khi biết chỗ ở mới của bạn. Bạn biết không sau lần đó cứ mỗi lần vào ký túc xa việc đầu tiên mấy đứa bàn là vào chỗ bạn chơi nhưng cũng chỉ một hai lần vào chỗ bạn khi bạn có ở nhà thôi. Cũng từ lúc ra ngoài thì cũng có một số chuyện sảy ra, mấy người trong xóm luôn gán ghép mình với một em cùng xóm nhưng thật là lúc đầu mình không để ý đâu mặc dù mình vẫn giúp đỡ em đó việc gì nếu như mình làm được (bản tính của mình thế, giúp được ai việc gì làm được thì mình sẽ làm không ngại gì cả). Đến khi mình cũng biết bạn đã có người yêu thì mình cùng dần không thầm nhớ đến bạn nữa lúc đó thì mình vẫn là hai người bạn. Tuy vậy mình vẫn để ý đến bạn, cũng xin số điện thoại của bạn nhưng mãi sau này khi ra trường rồi mình mới gọi cho bạn và cũng là lần đầu tiên mình và bạn nói chuyện một cách thoải mái như hai người bạn cho đến môt hôm mình nhận được điện thoại của bạn. Lúc này mình chỉ đoán thôi nhưng thành thật bạn mời mình tới dự đám cưới, mình cũng chúc mừng bạn dù sao bạn cũng nhớ đến mình là mình cũng vui rồi. Từ khi ra ngoài cũng do mọi người gán ghép nhiều mình cũng để ý đến mấy em ở trong xóm nhưng thực mình cũng không chú ý nhiều, chẳng ai có thể làm mình thích thật lòng cả cứ nhìn người này được điểm này người kia được điểm kia nên mình chẳng để ý lắm. Cứ thi thoảng rỗi thì lại vào KTX chơi với hội bạn trong đó. Ở trong xóm có cô bé tên Hồng ở đó học ôn thi một năm đó tại cái tính khí hay dỗi và giận mà cả xóm không ai thích cô ấy cả chỉ có mình là nói chuyện với em ấy được thôi và mình cũng biết là qua những lần như thế em có thích mình nhưng mình cũng chẳng để ý cứ coi như bình thường, thi thoảng xuống bảo bài cho em thôi vì mình biết người mà mọi người mai mối không phải là em. Mà  cũng vì hai chị em ở cùng phòng. Tính mình không phải không biết quan tâm đến người khác cứ mối lần mình đi đâu chơi về mình vẫn thường mua đồ ăn về cho cả hai mà còn phải chia làm hai để cho hai chứ không để chung đâu. Vì một lần bị thế mình bị người ta dỗi rồi làm mất cả tình cảm của chị em, hay ai ốm mình đều đi mua thuốc về cho chẳng cần bảo mình cũng tự đi mua cho chỉ cần mình biết các em bị ốm không đi được. Nhưng ngày ở sống ở đó với mình tuy cuộc sống sinh viên thì đầy đủ không phải lo cơm nước và chỗ ở lúc đó thì mình cũng thấy chán chỗ đó nhưng sau này nghĩ lại cũng có nhiều chuyện vui để nhớ. Cũng vì mình cứ trông nọ trông kia mà mình cũng chảng yêu ai được. Rồi đến khi mình gặp em người yêu của mình bay giờ cũng là một chuyện cổ tích. Sau này khi ra trường thì lần lượt nhưng người mà mình từng có tình cảm cũng đều đi lấy chồng cả, vẫn mời mình nhưng mình chưa dự được ai cả và mình hy vọng cái danh sách đó không kéo dài thêm nữa.
Chúc tất cả những người từng làm tôi nhớ Sức khỏe-Hạnh phúc-Thành đạt