Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Âm hưởng núi rừng






Bạn cũng biết quê tôi ở dưới xuôi, với cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay không một ngọn đồi, không núi. Ước mơ từ bé của tôi là muốn đi đến thật nhiều nơi, biết thật nhiều thứ. Ngày bé tôi chỉ nhìn thấy núi qua chiếc tivi mà thôi, cảnh núi rừng và đồng bào các dân tốc thiểu số có mốt sức hút rất lớn đối với tôi, nó tạo cho tôi sự tò mò muốn biết văn hóa, phong tục tập quán sống của họ như thế nào? cùng các lễ hội, và những nét đặc trưng của từng của.....Đến khi tôi đi học đại học thì tôi cũng quen một sô người dân tộc thiểu số thì tôi thấy thật khác, họ đa số đều không nói được tiếng dân tộc của họ. Lúc này tôi nghĩ chác bây giờ theo người Kinh hết rồi, chắc chỉ còn thế hệ trước mới có thể nói tiếng dân tộc thôi, còn lớp trẻ chắc quên hết gốc rồi. Nhưng nhũng suy nghĩ của tôi đã nhầm khi tôi bắt đầu lên Lào cai, Phú Thọ, Sơn La, Tuyên Quang... tôi bắt đầu bắt gặp những đồng bào dân tộc ở đây như: Thái, Mông, Dao...và tôi thấy họ đều giữ được bản sắc của họ. Bắt đầu lúc này tôi hay dành thời gian để tìm hiểu về các dân tộc nhiều hơn, tôi thương lang thang trên mạng internet để tìm các thông tin về họ: các phong tục tập quán, nơi ở, kiểu kiến trúc nhà ở, các lễ hội truyền thống, nơi phân bố, tiếng nói, tranh phục và cả những bài hát, dân ca, điệu múa của họ. Chính từ đây tôi mới thấy được những nét đẹp trong truyền thống văn hóa, cuộc sống của đồng bào các dân tộc. Mỗi khi gặp một người nào đó là tôi cố gắng chụp lại những hình ảnh về họ, để lưu lại những hình ảnh đó. Bởi tôi biết rằng nhưng hình ảnh đó ít gặp đi cùng theo sự phát triển cả xã hội hiện đại. Có lẽ nhưng hình ảnh mà tôi in dấu nhất là nhưng cô gai H'mông, Dao, Thái, Tày, trong trang phục truyền thống của họ trong các phiên chọ vùng cao như chợ phiên Bắc Hà-Lào Cai, hay các chàng trai, cô gái ở Na Hang-Tuyên Quang nổi tiếng xinh đẹp. Không biết những bản sắc này còn lưu giữ được bao lâu nữa trong một xã hội ngày nay.

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Em gái ah!

Em gái ah!
Bây giờ tôi phải gọi như thế mới đúng. Em gái ah! em biết không? bây giờ anh đang xem một trích đoạn của phim "Vợ chồng A Phủ" chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Tô Hoài, A Phủ là một người dân tộc Mông đó. Nghe giai điệu bài hát "Bài ca trên núi" trong phim mà anh thấy lòng mình thật nhiều cảm xúc, với âm hưởng của núi rừng cùng với tiếng sáo của người Mông nó làm cho anh càng thấy nhớ về em. Em gái ah! Bây giờ anh biết em đang ở rất xa anh nhưng anh vẫn rất nhớ đến em và mây đứa cháu của em. Anh mong em luôn hạnh phúc và vượt qua được những khó khăn của cuộc sống. Cố gắng lên em nhé, mong rằng sau này anh em mình có cơ hội được gặp nhau.
Anh trai của em.
FC

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Sao khó nói vậy em?

Tôi thật cũng không hiểu tình cảm của em và tôi đang ở giai đoạn nào nữa. Mỗi khi chúng ta nói chuyện chỉ xoay quan nhưng câu chuyện hàng ngày không bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm bao giờ cả. Tôi không phải không muốn nói mà thật là mỗi khi tôi nói thì toàn bị em chặn hết rồi, tôi đâu thể nói được. Nếu cứ như thế thì đâu phải là một tình yêu khi mà tâm sự của người này không thể nói, mà có nói ra được thì cũng không được ai tin. Nếu vậy có lẽ tôi không thể đến với em được rồi, em cần một người mà họ hiểu em và biết quan tâm đến em hơn không như tôi một người luôn làm theo ý mình.
FC

Sunflower ah. Em có biết không?

Sunflower ah!
Em có biết không ngày 09-09-2010 là ngày gì không? là ngày mà lần đầu tiên anh dám nói yêu em đó. Nhưng anh biết rằng anh sẽ không bao giờ có được tình cảm của em? Tôi cũng biết chứ! con gái ai chẳng muốn có người thật sự quan tâm chăm sóc đến mình, mà còn phải nhiệt tình là khác mới chiếm được tình cảm của người con gái.Tôi lại khác tôi không làm được điều đó, thậm chí là còn hay chê em và trêu em nữa. Có thể do tính tôi thế,không hiểu em có hiểu không? tôi đâu phải là người thích xu nịnh những lời ngon ngọt. Tôi có nói những lời đó ra thì em cũng chẳng tin tôi, hay nhắn cho tôi những tin nhắn mà tôi thấy thật buồn. Cảm giác đang rơi vào một trạng thái rất khó nghĩ, thật không biết tình cảm của mình đi đến đâu? và bây giờ đây thì tôi thật buồn. Tôi muốn nói chuyện để gần em thì em lại làm cho khoảng cách xa ra, sao em vẫn không hiểu tôi vậy! Tôi muốn nói nên tình cảm của tôi thì cũng chỉ nhận được một tin nhắn là: " có trời mới biết anh nhớ ai?" hay là "quà đó đâu phải anh tặng".Đó cũng đủ hiểu là em chưa tin tôi, luôn nghi ngờ ( vì mỗi lần về gặp em luôn lấy điện thoại của tôi để xem). Tôi cũng biết bây giờ tôi cũng không có khả năng gì cả, cung không tài giỏi, không khéo nói để khiến có nhiều người ngưỡng mộ. Mỗi ngày tôi suy nghĩ rất nhiều về em nhưng không phải nhớ em như trước mà là khoảng cách giữa em và tôi, em có tôi không? nếu thật là không thể thì có lẽ một lúc nào đo tôi sẽ lên tiếng để nói hết để đỡ làm mất thời gian của nhau.
FC