Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010
Biết nói như thế nào đây?
Chào em!
Một người bạn-FC
Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010
Anh muốn nói thế nào đây cho em hiểu?
Có thể em vẫn nghĩ là anh không nghĩ gì trong nhưng câu nói của mình? nhưng thật ra anh nghĩ rất nhiều, rất nhiều là khác. Mỗi câu nói của em đều làm anh suy nghĩ rất lâu, có thể những câu nói của em không hàm ý gì nhiều nhưng với tầm tuổi như anh thì sao không suy nghĩ được cơ chứ. Anh cũng tự biết mình cũng không bằng ai cả, cũng chẳng có chỗ làm là nổi bật cả. Có thể gần đây anh luôn gặp một số rắc rối trong cuộc sống cũng như trong công việc, đầu óc luôn rối bời, nhiều lúc không muốn nghĩ đến điều gì cả, cứ để cuốc sống trôi theo thời gian thôi (tất nhiên không phải lúc nào cũng thế), những lúc làm việc thì anh lấy công việc để quên đi, nhưng anh cũng không thể tập chung được. Em thấy anh kém lắm có đúng không? Anh có cảm giác mình rơi vào trạng thái trầm cảm, luôn không tự tin với chính mình, điều này là rất ít gặp với một anh Mạnh trước kia. Chắc em cũng có suy nghĩ củ riêng mình về anh, nhưng nếu để cho một người ngoài nhận xét cho khách quan thì có lẽ chê nhiều hơn khen rồi, hay nói đúng hơn là không có điểm nào để khen cả. Em có nghĩ vậy không? em và anh đã quen nhau tuy cũng chưa lâu nhưng có lẽ em cũng có những suy nghĩ của mình về anh chứ? nếu anh là em chưa chắc anh đã tha thứ cho anh đâu. Anh không biết quan tâm đến người khác, điều đó anh thừa nhận, cũng khó để thuyết phục được người nào đó có thể tin anh cả. Trong câu nói của anh với mọi người anh chỉ muốn mọi người cười nhiều vì một nụ cười bằng 15-20 thang thuốc bổ mà. Tất nhiên trong xu hướng câu nói của anh luôn có hàm ý là trêu ai đó.
Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010
hãy giúp tôi vượt qua quãng thời gian này
Tôi cũng không hiểu tôi đang rơi vào trạng thái nào nữa, đến hôm nay thì tôi thật hiểu là mình đang rơi vào thái trầm cảm nhưng chưa rõ rệt thôi. Sao một người như tôi lại có thể rơi vào trạng thái như thế này, có lúc tôi cũng tự hỏi mình nhưng tôi vẫn không tin,chỉ coi đó là do áp lực công việc gây ra thôi nên tôi không để ý nhiều lắm. Nhưng qua những dấu hiệu mà tôi đọc được trên mạng thì tôi mới biết mình mắc một bệnh mà chủ yếu do tâm lý gây ra thôi. Chuyện này say ra đến với tôi lâu rồi có lẽ là từ khi tôi bị tai nạn xe máy năm ngoái thì phải. Tôi cảm thấy trí nhớ của tôi không còn tốt như trước nữa, hay do tôi bị mặc cảm với chính mình hay sao, tôi không còn tự tin khi đi đâu hay là gì, luôn cảm thấy mình thấp kém, và người ta che mình thấp hèn, mỗi khi người khác hỏi tôi là học trường nào ra. Một câu hỏi mà có lẽ sau này tôi vẫn không muốn trả lời một cách thảng thắn. Mỗi khi đi cùng đám bạn mới quen tôi luôn rất ngại khi người ta hỏi thăm tôi học gì ra. Bây giờ tôi luôn cố gắng để lấy lại trạng thái cân bằng.
Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010
Âm hưởng núi rừng
Bạn cũng biết quê tôi ở dưới xuôi, với cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay không một ngọn đồi, không núi. Ước mơ từ bé của tôi là muốn đi đến thật nhiều nơi, biết thật nhiều thứ. Ngày bé tôi chỉ nhìn thấy núi qua chiếc tivi mà thôi, cảnh núi rừng và đồng bào các dân tốc thiểu số có mốt sức hút rất lớn đối với tôi, nó tạo cho tôi sự tò mò muốn biết văn hóa, phong tục tập quán sống của họ như thế nào? cùng các lễ hội, và những nét đặc trưng của từng của.....Đến khi tôi đi học đại học thì tôi cũng quen một sô người dân tộc thiểu số thì tôi thấy thật khác, họ đa số đều không nói được tiếng dân tộc của họ. Lúc này tôi nghĩ chác bây giờ theo người Kinh hết rồi, chắc chỉ còn thế hệ trước mới có thể nói tiếng dân tộc thôi, còn lớp trẻ chắc quên hết gốc rồi. Nhưng nhũng suy nghĩ của tôi đã nhầm khi tôi bắt đầu lên Lào cai, Phú Thọ, Sơn La, Tuyên Quang... tôi bắt đầu bắt gặp những đồng bào dân tộc ở đây như: Thái, Mông, Dao...và tôi thấy họ đều giữ được bản sắc của họ. Bắt đầu lúc này tôi hay dành thời gian để tìm hiểu về các dân tộc nhiều hơn, tôi thương lang thang trên mạng internet để tìm các thông tin về họ: các phong tục tập quán, nơi ở, kiểu kiến trúc nhà ở, các lễ hội truyền thống, nơi phân bố, tiếng nói, tranh phục và cả những bài hát, dân ca, điệu múa của họ. Chính từ đây tôi mới thấy được những nét đẹp trong truyền thống văn hóa, cuộc sống của đồng bào các dân tộc. Mỗi khi gặp một người nào đó là tôi cố gắng chụp lại những hình ảnh về họ, để lưu lại những hình ảnh đó. Bởi tôi biết rằng nhưng hình ảnh đó ít gặp đi cùng theo sự phát triển cả xã hội hiện đại. Có lẽ nhưng hình ảnh mà tôi in dấu nhất là nhưng cô gai H'mông, Dao, Thái, Tày, trong trang phục truyền thống của họ trong các phiên chọ vùng cao như chợ phiên Bắc Hà-Lào Cai, hay các chàng trai, cô gái ở Na Hang-Tuyên Quang nổi tiếng xinh đẹp. Không biết những bản sắc này còn lưu giữ được bao lâu nữa trong một xã hội ngày nay.
Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010
Em gái ah!
Bây giờ tôi phải gọi như thế mới đúng. Em gái ah! em biết không? bây giờ anh đang xem một trích đoạn của phim "Vợ chồng A Phủ" chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Tô Hoài, A Phủ là một người dân tộc Mông đó. Nghe giai điệu bài hát "Bài ca trên núi" trong phim mà anh thấy lòng mình thật nhiều cảm xúc, với âm hưởng của núi rừng cùng với tiếng sáo của người Mông nó làm cho anh càng thấy nhớ về em. Em gái ah! Bây giờ anh biết em đang ở rất xa anh nhưng anh vẫn rất nhớ đến em và mây đứa cháu của em. Anh mong em luôn hạnh phúc và vượt qua được những khó khăn của cuộc sống. Cố gắng lên em nhé, mong rằng sau này anh em mình có cơ hội được gặp nhau.
Anh trai của em.
FC
Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010
Sao khó nói vậy em?
FC
Sunflower ah. Em có biết không?
Em có biết không ngày 09-09-2010 là ngày gì không? là ngày mà lần đầu tiên anh dám nói yêu em đó. Nhưng anh biết rằng anh sẽ không bao giờ có được tình cảm của em? Tôi cũng biết chứ! con gái ai chẳng muốn có người thật sự quan tâm chăm sóc đến mình, mà còn phải nhiệt tình là khác mới chiếm được tình cảm của người con gái.Tôi lại khác tôi không làm được điều đó, thậm chí là còn hay chê em và trêu em nữa. Có thể do tính tôi thế,không hiểu em có hiểu không? tôi đâu phải là người thích xu nịnh những lời ngon ngọt. Tôi có nói những lời đó ra thì em cũng chẳng tin tôi, hay nhắn cho tôi những tin nhắn mà tôi thấy thật buồn. Cảm giác đang rơi vào một trạng thái rất khó nghĩ, thật không biết tình cảm của mình đi đến đâu? và bây giờ đây thì tôi thật buồn. Tôi muốn nói chuyện để gần em thì em lại làm cho khoảng cách xa ra, sao em vẫn không hiểu tôi vậy! Tôi muốn nói nên tình cảm của tôi thì cũng chỉ nhận được một tin nhắn là: " có trời mới biết anh nhớ ai?" hay là "quà đó đâu phải anh tặng".Đó cũng đủ hiểu là em chưa tin tôi, luôn nghi ngờ ( vì mỗi lần về gặp em luôn lấy điện thoại của tôi để xem). Tôi cũng biết bây giờ tôi cũng không có khả năng gì cả, cung không tài giỏi, không khéo nói để khiến có nhiều người ngưỡng mộ. Mỗi ngày tôi suy nghĩ rất nhiều về em nhưng không phải nhớ em như trước mà là khoảng cách giữa em và tôi, em có tôi không? nếu thật là không thể thì có lẽ một lúc nào đo tôi sẽ lên tiếng để nói hết để đỡ làm mất thời gian của nhau.
FC
Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010
Lại là em gái
FC
Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010
17-08-1985
Happy birthday to FC.
FC
Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010
Em vẫn còn lưu giữ hình ảnh của tôi
Một hành trình nữa lại bắt đầu và có lẽ sau chuyện này tôi đã học thêm được nhiều điều.
FC
Tất cả là như thế sao?
Quá khứ thì mãi không thay đổi được, vì vậy dù em đã làm cho tôi tổn thương nhưng tôi không thể trách mãi em được. Trông thâm tâm tôi vẫn mong em có một cuộc sống hạnh phúc, tràn đầy niềm vui.
FC
Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010
Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010
Một chuyến khám phá
Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010
Không phải tôi không nhớ em
Tô luôn nói là tôi không nhớ em để em có thể xa tôi đi tìm hạnh phúc của mình. Cái mà tôi không mang lại cho em được. Tôi biết em buồn lắm nhưng biết làm sao bây giờ, khoảng cách của chúng ta sao mà vậy. Khi nói chuyện với em tôi luôn kể sấu về mình, một người không tốt... tất mọi thứ để có thể trái tim em không còn tôi nữa. Nhưng lại một lần nữa tôi lạ sai, tôi càng làm thế chỉ làm cho em càng nhớ tôi thêm nhiều thêm mà thôi. Em chấp nhận điều đó và vẫn luôn giữ hình bóng tôi mãi trong tim. Tôi thật là một người kém cỏi không giám vượt qua rào cản của gia đình, xã hội nơi có đến 99,99% là sự phản đối.
Vẫn nhớ em lắm - chuột nhắt
FC
Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010
Nhớ anh rất nhiều
Tôi đã rất cảm động vì câu nói đó của em. Tôi biết em có tình cảm với tôi nhưng không nghĩ tình cảm của em dành cho tôi lai sâu đậm đến thế. Tôi đã không liên lạc với em không phải tôi muốn thế nhưng có lẽ như thế là tốt hơn. Tôi không muốn làm khổ em, tôi nợ em rất nhiều và có lẽ sẽ không bao giờ tôi có thể trả được món nợ này. Lại một ngày em gọi cho tôi nhưng không được, em để lại tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi đã gọi lại và tôi mới biết là em bị ốm nên không thể gọi cho tôi được, hôm nay em đỡ hơn nhiều nên mới gọi cho anh-lời em nói với tôi. Đến đây tôi lại càng cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn, tôi nghĩ khoảng cách về không gian và thời có thể làm vơi nối nhớ của em nhưng thật sự tôi đã nhầm điều đó chỉ làm cho em càng nhớ tôi nhiều thêm, trước khi đi ngủ em phải nhớ anh 30 phút mới đi ngủ-lời em nói càng làm cho tôi ... . Con người ta luôn đi tìm tình yêu cho mình sao tôi lại cứ lẩn tránh. Cứ mỗi lần nói chuyện với tôi nước mắt em luôn thấm đẫm, vì em còn rất nhớ tôi và hơn thế nữa. Nếu được chọn thì sau này tôi chỉ mong gặp được một người như em, luôn biết bỏ qua nhưng lỗi lần của tôi, rất biết chăm sóc và làm tôi vui. Nhưng tại sao? tôi không thể đến với em, một lý do không mới chút nào-hoàn cảnh-lý do mà rất nhiều người đưa ra để từ chối. Điều tôi muốn nói bây giờ và cả sau này tôi vẫn luôn lo lắng, quan tâm đến em mong em sẽ gặp được người mang lại hạnh phúc cho em thật sự.
Không mong em tha thứ, vẫn rất nhớ em.
FC
Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010
Tâm tình cô gái Na Hang
Đó là tên bài hát mà tôi đã nghe rất nhiều về một miền quê thật xa lạ nhưng lại rất quen. Tôi nhớ đến từng còn đường, từng con dốc, con suối. Mặc dù bây giờ tôi đã xa nhau rồi nhưng những hình ảnh đó tôi vẫn nhớ rõ. Hình ảnh về một cô gái thật đẹp, duyên dáng, dịu dàng, nhìn em tôi càng thấy nét duyên dáng của người con gái, một giọng nói thật nhẹ nhàng dễ đi vào lòng người và thật đáng yêu nữa.
Đó là những lời mà tôi muốn nói về em, có lẽ còn rất nhiều điều nữa nhưng tôi không nói ra đây được. Có một điều là em đã phải chịu khổ quá nhiều, tôi thương hoàn cảnh của em, có thể do số phận như em vẫn nói nhưng tôi cho đó không hoàn toàn đúng. Em luôn có một nghị lực vươn lên, luôn tin vào bản thân mình có thể làm được nhiều việc và tôi cũng tin như thế, mong như thế. Và sau này có ở xa nhau nhưng tôi vẫn mong em sống thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn, hạnh phúc và thành công sẽ đến với em.
FC
Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010
Em mãi mãi bên anh
Đó là lời mà em nhắn tin cho trước khi em về nhà để thoát khỏi cảnh sống khổ cực hơn một năm ở trên này. Hôm qua cũng là một ngày đáng nhớ với anh, cái ngày mà cách đây em đã nhầm ngày sinh nhất của anh để rồi em vẫn mua quà tặng anh. Chúng mình đã ngồi tâm sự và nói về cái ngày đó thật trùng lặp đúng không? và chỉ hôm sau thôi là ngày hôm này anh phải chia tay em. Em đã khóc thậm chí khóc rất nhiều khi em phải xa anh, em đã ôm anh mà khóc. Những lúc thế này anh cảm nhận tình yêu của em dành cho anh rất nhiều,em đã bỏ qua những gì mà những lỗi thuộc về anh-em vẫn nói thế "em không như anh". Đúng em không như anh một người mà thật không đáng để em yêu anh đến thế. Nhiều lúc anh đã lừa dối em, anh đã không vượt qua được rào cản để đến với em và anh phải lừa dối em, nhưng anh cũng thật mong em hiểu cho anh, anh thật sự muốn tốt cho em như những gì mà anh quan tâm đến em vậy. Những gì mà anh quan tâm đến em là thật, anh luôn lo lắng cho em mỗi khi em bị ốm hay làm việc vất vả, vì em mà anh có thể làm tất cả trừ một việc là mang lại hạnh phúc cho em. Một ngày trước khi về em đã nghỉ làm và đó là lần đầu tiên anh và em có thời gian để đi cùng nhau để ngắm cảnh thiên nhiên, cảm nhận được cuộc sống mà bấy lâu nay chỉ là mong ước của anh em. Em và anh đã đi cả ngày, anh đã đưa em đi các nơi, đi mua quần áo, đi uống nước vỉa hè, vừa ngồi vừa ôn lại những kiểm niệm thật vui. Anh đã muốn đưa em đi tiếp nhưng mà vì anh chị mà tối đó mình không thể kể cho nhau nhiều chuyện, em và anh đã ở nhà. Đêm đó em đã vừa khóc vừa ôm anh và kể cho anh những câu chuyện về em, cái cảm giác đó anh mãi mãi không bao giờ quên. Đến lúc này thì anh nhận thấy rằng em chính là người mà anh quan tâm yêu thương nhiều nhất trong những người mà anh đã gặp. Người đầu tiên mà anh yêu và đã làm những việc mà mọi người gọi là theo tiếng gọi của tình yêu. Anh đã làm như thế và vẫn muốn làm như thế,chỉ vì hoàn cảnh của anh và em khác nhau quá xa đã không được sự đồng ý của gia đình. Bây giờ em đã về rồi, anh biết em yêu anh và nhớ anh nhiều lắm dù ở phương trời nào anh vẫn mong em và gia đình mạnh khỏe hạnh phúc là anh vui rồi, tìm được hạnh phúc của mình.
Luôn dõi theo bước chân em
FC
Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010
Chuột nhắt ah
Một ngày mà em đã khóc rất nhiều, làm anh thương em rất nhiều. Thế mà anh không thể làm gì để có thể để cho em vơi đi lỗi buồn. Anh thật là một người thật là kém cỏi, không thể giúp em được, mặc dù anh biết em làm như thế thật vất vả cho em. Ngay cả ba mẹ em mà biết em phải làm như thế và bị anh chị đối sử như thế thì chắc là buồn lắm. Nhiều lúc anh đã nghĩ nếu như và nếu như..nhưng cái nếu như đấy không bao giờ sảy ra bao giờ cả. Vậy mà anh không vượt qua cái rào cản ấy để mà có thể đến mà giúp em để rồi em vẫn phải chịu đựng cho đến tận bây giờ. Tuy anh không thể giúp gì cho em, ngoài một chỗ tựa tinh thần nho nhỏ cho em nhưng thể vẫn là chưa đủ với nhưng gì mà em đã giúp anh. Anh cảm thấy có lỗi trong việc này nếu anh là một người biết suy nghĩ hơn có lẽ e sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy. Chỉ vì cái ham muốn của mình mà không nghĩ đến người khác. Em không bao giờ trách anh cả như anh vẫn tự trách mình. Em cũng biết tính anh la luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn, anh chỉ tiếc là sức anh có hạn nếu không anh có thể làm cho em và nhiều người khác nữa. Anh mong sao sâu này em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Những người như em xứng đáng được hưởng một cuộc sống như thế.
FC
K49CNPTNT
Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010
Đi đến đâu-Sunflwer
Cuộc sống bây giờ luôn thay đổi theo một xu hướng. Và xu hướng thự dụng là tất yếu, và ai cũng thế (tất nhiên là không phải 100%) sẽ dựa trên nó để lựa chọn cho mình một tiêu chuẩn để phù hợp với mình.Anh có thế không đúng lắm nhưng anh biết cái tiêu chuẩn của em,cái tiêu chuẩn mà anh sẽ không bao giờ đáp ứng được. Anh đã nghĩ về việc này, anh cũng không muốn nói dối vì việc này nó liên quan đến cả một đoạn đường sau này. Anh biết em là người sống rất tình cảm, luôn biết quan tâm đến người khác không như anh người mà theo em sống không có chút tâm lý nào cả. Một người như thế thì làm sao em có thể chấp nhận để gửi gắm tình cảm của mình, hơn nữa bây giờ không riêng mình em mà tất cả mọi người đều mong được gần gũi và quan tâm nhiều hơn. Điều này thì anh lại càng không vì với một công việc như hiện nay thì anh cũng không có mấy thời gian về gặp em. Việc này chắc em cũng biết và em cũng buồn về điều đó. Những lúc mà em hỏi bao giờ anh chuyển công tác chính là câu hỏi khó trả lời nhất với anh.
Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010
Cổng ngõ Mường La City
Huyện Mường La là một huyện miền núi của tỉnh Sơn La,
Mường La có tọa độ địa lý là 21°15' - 21°42' vĩ Độ Bắc; 103°45' - 104°20' kinh độ Đông.
Mường La giáp với huyện Quỳnh Nhai ở phía Tây Bắc, huyện Thuận Châu ở phía Tây, thành phố Sơn La ở phía Tây Nam, huyện Mai Sơn ở phía Nam, huyện Bắc Yên ở phía Đông Nam, huyện Trạm Tấu (Yên Bái) ở phía Đông, huyện Mù Cang Chải (Yên Bái) và Than Uyên (Lai Châu) ở phía Bắc.
Độ cao bình quân của huyện là 500-700 m. Trên địa bàn Mường La có nhiều dãy núi và núi cao ở phía Bắc và Đông Bắc. Sông Đà là sông lớn nhất chảy qua huyện. Một số sông suối lớn khác là Nậm Mu, Nậm Chiến, Nậm Trai, Nậm Pàn, Nậm Pia. Khi đập thủy điện Sơn La được hoàn thành, hồ thủy điện Sơn La sẽ chiếm một phần không nhỏ diện tích toàn huyện.
Mường La có 16 đơn vị hành chính cấp xã, đó là các xã: Chiềng Hoa, Tạ Bú, Mường Chùm, Chiềng San, Chiềng Lao, Pi Toong, Mường Bú, Nậm Giôn, Mường Trai, Chiềng Muôn, Chiềng Ân, Nậm Păm, Chiềng Công, Ngọc Chiến, Hua Trai và thị trấn Ít Ong (huyện lỵ).
Đây là ảnh cửa ngõ vào huyện