Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010
Nhớ anh rất nhiều
Tôi đã rất cảm động vì câu nói đó của em. Tôi biết em có tình cảm với tôi nhưng không nghĩ tình cảm của em dành cho tôi lai sâu đậm đến thế. Tôi đã không liên lạc với em không phải tôi muốn thế nhưng có lẽ như thế là tốt hơn. Tôi không muốn làm khổ em, tôi nợ em rất nhiều và có lẽ sẽ không bao giờ tôi có thể trả được món nợ này. Lại một ngày em gọi cho tôi nhưng không được, em để lại tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi đã gọi lại và tôi mới biết là em bị ốm nên không thể gọi cho tôi được, hôm nay em đỡ hơn nhiều nên mới gọi cho anh-lời em nói với tôi. Đến đây tôi lại càng cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn, tôi nghĩ khoảng cách về không gian và thời có thể làm vơi nối nhớ của em nhưng thật sự tôi đã nhầm điều đó chỉ làm cho em càng nhớ tôi nhiều thêm, trước khi đi ngủ em phải nhớ anh 30 phút mới đi ngủ-lời em nói càng làm cho tôi ... . Con người ta luôn đi tìm tình yêu cho mình sao tôi lại cứ lẩn tránh. Cứ mỗi lần nói chuyện với tôi nước mắt em luôn thấm đẫm, vì em còn rất nhớ tôi và hơn thế nữa. Nếu được chọn thì sau này tôi chỉ mong gặp được một người như em, luôn biết bỏ qua nhưng lỗi lần của tôi, rất biết chăm sóc và làm tôi vui. Nhưng tại sao? tôi không thể đến với em, một lý do không mới chút nào-hoàn cảnh-lý do mà rất nhiều người đưa ra để từ chối. Điều tôi muốn nói bây giờ và cả sau này tôi vẫn luôn lo lắng, quan tâm đến em mong em sẽ gặp được người mang lại hạnh phúc cho em thật sự.
Không mong em tha thứ, vẫn rất nhớ em.
FC
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét