Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

Người chưa từng nói chuyện


Người mà mình nhìn lần đầu đã để ý là N.T. Hồng Yến (Quê ở Hải Dương, người mà mình chưa bao giờ nói cho họ biết là mình từng rất thích họ, từ khi gặp Yến mình đã bị cuốn hút. Từ đó mình cũng chẳng để ý đến ai nữa kể cả những người ngay cạnh mình. Nhưng mình thích bạn là thế nhưng mình chưa bao giờ dám nói ngày cả việc nói chuyện bình thường cũng chưa, mỗi khi gặp nhau (chỉ vô tình gặp nhau) thì cũng chỉ là những câu chào hỏi xã giao thôi không hơn. Thế thì sao mà bạn biết mình thích cậu cơ chứ. Mình vẫn nhớ lần đầu gặp bạn vào một buổi sáng ngày chúng mình đi nhập học, mình và bạn vào trọ nhờ chung 1 xóm (nhà thầy Cương) mình cũng chưa nói chuyện với nhau câu nào chỉ hỏi tên là gì và học khoa nào thôi. Ngồi trong nhà thì bạn ở bên kia còn mình ngồi ở bên này, lúc sau ra ngoài mình gặp bạn ở cổng và mình rủ bạn đi chợ và bạn đồng ý luôn. Thế là mình cùng ban đi ra chợ Xuân Mai (nghĩ lại mình thấy vui vui khi mà mình và bạn vừa quen nhau được mấy giờ đồng hồ thôi mà chợ thì chúng mình cũng chưa đi bao giờ cả chả biết nó ra sao cứ thế là đi thôi) nhưng hai đứa vừa đi được một lát thì gặp anh trai của bạn thế là anh trai đi cũng. Mình nghĩ hôm đó không có anh trai bạn đi cùng có lẽ mình sẽ nói được nhiều chuyện (Khi có anh đi cùng nên khi đi toàn theo anh ấy thôi). Quãng đường ra chợ khoảng 1,5km nhưng chúng mình đi thật nhanh, và khi ra đến nơi thì đi được một lát mình mải mua cái mũ thế là lạc mất bạn và anh trai bạn, mình đi vòng tìm mãi mà không thấy đâu thế là mình đi về một mình. Buồn quá! Trưa về cả hai cũng không ngủ cứ ngồi xem giấy tờ và nghe mọi người nói chuyện rồi đến giờ cả hai cùng đi nhập học. Sau hôm đó mình không gặp lại nhau nữa vì mình và cậu cùng xin vào trong ký túc xá ở, mặc dù mình và bạn ở rất gần nhau, đi cùng một nối đi. Mình ở K3 còn bạn thì ở K9 (ngay cạnh K5, còn K3 và K5 thì đối diện nhau) đó là sau này mình mới biết thôi. Nhưng chẳng bao giờ gặp nhau cả, mình cũng muốn hởi xem bạn ở chỗ nào nhưng cũng không biết hỏi ai cả vì lúc đó mình đâu có quen ai đâu. Đi ra ngoài mình luôn để ý xem có vô tình gặp ai không? nhưng rồi chẳng thấy. Người ta nói hữu duyên cũng đúng, một hôm khi đang cùng đám bạn cùng phòng trêu mấy bạn gái đi qua thì mình nhận ra bạn đang đi từ xa đến, nhìn thấy là mình nhận ra ngày liền chạy ngày vào trong phòng không để bạn nhìn thấy mình, vì lúc đó mình cũng rất ngại. Rồi hàng ngày cứ đến lúc gần trưa là mình thi thoảng nhìn ra hướng căng tin ký túc xá xem bạn có qua đó không? ngày đó mình cũng thi thoảng đi sinh nhật ở K9 nhưng cũng không biết mặc dù phòng đứa bạn ở ngay bên cạnh phòng bạn. Rồi sau này mình cũng biết bạn học ở lớp nào nhờ đứa bạn cùng phòng và mấy lần đi tập thể dục (bạn mặc áo lớp bạn, mình nhớ bạn mặc áo số 6, mình thì mặc áo số 8). Rồi khi đứa bạn cùng phòng yêu một người lớp bạn (K49KHMT) mình hỏi nên cũng biết bạn ở phòng nào. Rồi từ đó mấy đứa trong phòng cũng trêu mình không nói, lúc đó mình ngại lắm. Hàng ngày cứ sau buổi học là mình về đi đá bóng ngay trước cửa K để thi thoảng còn nhìn thấy bạn, hay đi tập thể dục mình luôn chú ý đến bạn qua số áo bạn mặc (số 06). Mà bạn cũng biết đá bóng đấy chứ, mấy lần mình toàn xem bạn chơi thôi, bạn chơi ở vị trí thủ môn mà xem các bạn đá hay thật, vừa xem vừa cổ vũ vừa cười thôi.hjj. Rồi mỗi lần lên giảng đường học mình cũng chú ý đến bạn, xem bạn có cùng học hôm nay không? hay cả những buổi lên thư viện học nữa mình cũng phải nhìn xung quanh xem bạn có lên đó học không? thi thoảng lại nhìn bạn. Những lúc vô tinh gặp nhau đó mình và bạn cũng chỉ chào nhau bằng nụ cười và cái gật đầu thôi cũng chẳng nói gì cả. Sau này có nói thì cũng chỉ là câu xã giao thôi. Mấy lần mấy thằng bạn trong phòng và cả người yêu của nó rủ mình xuống chỗ bạn nhưng mình cũng không dám đi. Kể cả chúng nó có nói là có người muốn gặp mình thì mình cũng không đi. Nói chung là trong đám cùng phòng trừ 2 người ra còn lại là toàn hội người độc thân thôi nên mình cũng quen dần. Đến năm thứ hai thì mình chuyển ra ở một xóm ngay trước cổng chính trường mình nhưng lúc này thì mình cũng không chú ý đến ai cả dù cho ai có gán ghép mình với người khác. Suốt như thế hơn hai năm vì mình mà thích ai thì chỉ có một người thôi, cũng không bao giờ để ý đến ai nữa. Từ khi ra ngoài mình chơi thêm vài đứa bạn nữa, suốt ngày chúng nó vào ký xá thôi và rồi mình cúng hay đi cùng, mình cũng chỉ cho chúng nó biết bạn và một người trong đó cũng thích bạn luôn. Và thêm một thằng có người yêu học cùng lớp với bạn nữa. Cứ đi chơi vài lần với chúng nó mình cũng không còn ngại nữa và một lần mấy đứa quyết định vào chỗ bạn chơi khi biết chỗ ở mới của bạn. Bạn biết không sau lần đó cứ mỗi lần vào ký túc xa việc đầu tiên mấy đứa bàn là vào chỗ bạn chơi nhưng cũng chỉ một hai lần vào chỗ bạn khi bạn có ở nhà thôi. Cũng từ lúc ra ngoài thì cũng có một số chuyện sảy ra, mấy người trong xóm luôn gán ghép mình với một em cùng xóm nhưng thật là lúc đầu mình không để ý đâu mặc dù mình vẫn giúp đỡ em đó việc gì nếu như mình làm được (bản tính của mình thế, giúp được ai việc gì làm được thì mình sẽ làm không ngại gì cả). Đến khi mình cũng biết bạn đã có người yêu thì mình cùng dần không thầm nhớ đến bạn nữa lúc đó thì mình vẫn là hai người bạn. Tuy vậy mình vẫn để ý đến bạn, cũng xin số điện thoại của bạn nhưng mãi sau này khi ra trường rồi mình mới gọi cho bạn và cũng là lần đầu tiên mình và bạn nói chuyện một cách thoải mái như hai người bạn cho đến môt hôm mình nhận được điện thoại của bạn. Lúc này mình chỉ đoán thôi nhưng thành thật bạn mời mình tới dự đám cưới, mình cũng chúc mừng bạn dù sao bạn cũng nhớ đến mình là mình cũng vui rồi. Từ khi ra ngoài cũng do mọi người gán ghép nhiều mình cũng để ý đến mấy em ở trong xóm nhưng thực mình cũng không chú ý nhiều, chẳng ai có thể làm mình thích thật lòng cả cứ nhìn người này được điểm này người kia được điểm kia nên mình chẳng để ý lắm. Cứ thi thoảng rỗi thì lại vào KTX chơi với hội bạn trong đó. Ở trong xóm có cô bé tên Hồng ở đó học ôn thi một năm đó tại cái tính khí hay dỗi và giận mà cả xóm không ai thích cô ấy cả chỉ có mình là nói chuyện với em ấy được thôi và mình cũng biết là qua những lần như thế em có thích mình nhưng mình cũng chẳng để ý cứ coi như bình thường, thi thoảng xuống bảo bài cho em thôi vì mình biết người mà mọi người mai mối không phải là em. Mà  cũng vì hai chị em ở cùng phòng. Tính mình không phải không biết quan tâm đến người khác cứ mối lần mình đi đâu chơi về mình vẫn thường mua đồ ăn về cho cả hai mà còn phải chia làm hai để cho hai chứ không để chung đâu. Vì một lần bị thế mình bị người ta dỗi rồi làm mất cả tình cảm của chị em, hay ai ốm mình đều đi mua thuốc về cho chẳng cần bảo mình cũng tự đi mua cho chỉ cần mình biết các em bị ốm không đi được. Nhưng ngày ở sống ở đó với mình tuy cuộc sống sinh viên thì đầy đủ không phải lo cơm nước và chỗ ở lúc đó thì mình cũng thấy chán chỗ đó nhưng sau này nghĩ lại cũng có nhiều chuyện vui để nhớ. Cũng vì mình cứ trông nọ trông kia mà mình cũng chảng yêu ai được. Rồi đến khi mình gặp em người yêu của mình bay giờ cũng là một chuyện cổ tích. Sau này khi ra trường thì lần lượt nhưng người mà mình từng có tình cảm cũng đều đi lấy chồng cả, vẫn mời mình nhưng mình chưa dự được ai cả và mình hy vọng cái danh sách đó không kéo dài thêm nữa.
Chúc tất cả những người từng làm tôi nhớ Sức khỏe-Hạnh phúc-Thành đạt

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Thiếu nhi


Đêm qua tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, lâu rồi tôi cũng chẳng mơ thấy gì và người xuất hiện trong giấc mơ đó cũng không xa xôi lắm đó là cô bạn ngồi ngay bên cạnh tôi nhưng năm học trung học cơ sở.
Đêm qua tôi ngủ rất sớm, sau khi nên yahoo với em nói được mấy câu là tôi cũng đi ngủ luôn (lúc đó khoảng gần 22h, vì thường tôi phải gần 12h đêm tôi mới ngủ). Vừa lên giường là tôi ngủ luôn, mấy đứa em trong phòng thì vẫn chơi game mà tôi cũng chẳng để ý.  Vì  ở chỗ tôi cứ vào dịp Quốc khánh 2-9 và rằm tháng 8 là hay có tổ chức hội hè và cắm trại cho thiếu nhi và nhi đồng. Hồi tôi còn bé tôi cũng hay đi xem tập thiếu nhi lắm vì thường là gần đến ngày đó thì các chi đội là thường phải tập biểu diễn trước cả tháng, rồi tiếng trống tập thiếu nhi cũng thành quen với tôi. Tối nào cũng thế bọn trẻ con như tôi vẫn hay đi xem tập văn nghệ múa hát, gõ trống, v.v.v... và cũng đẻ xem chị gái tôi ở đội nào múa có đẹp không? Khi gần đến ngày đó mẹ và bá thường chuẩn bị dẫn anh em chúng tôi đi xem nhưng chỉ ban ngày thôi chứ buổi tối thì hay nhất thì tôi chưa bao giờ được đi xem bao giờ cả chỉ nghe các cô kể lại thôi. Cái thời thế hệ của tôi đã thành phong trào và duy trì đến tận bây giờ chỉ khác là trẻ con chỗ tôi bây giờ không còn háo hức như chúng tôi ngày trước nữa vì chúng có nhiều hoạt động khác để vui chơi hơn.
Và hôm này khi gần đến rằm tháng tám nên tôi mơ vậy, trong giấc mơ của tôi là trong một giờ ra chơi (nghỉ giữa giờ-bọn chũng tôi vân hay gọi thế) thì bạn ấy goi tôi vào nhớ một việc, thật ngạc nhiên là bạn ấy gọi tôi là anh. Khi tôi đáng đứng ngoài lớp thì bạn gọi tôi “anh vào em nhờ anh việc nhé” lúc đó tôi rất vui (trong giấc mơ thôi nhé) và tôi đồng ý vì ngày đó tôi rất thích bạn đó mà. Em nói: “mai anh đi xem cắm trại thì mang về cho em ba cái vòng nhé, nhưng phải 8h sáng đó, muộn là không còn nữu đâu” và em còn chỉ là chỉnh thích ba cái vòng đó thôi các các cái khác thì không cần (có chín loại vòng) tôi vui mừng về nhà và hôm sau phải lấy bằng được ba cái vòng về cho bạn ấy vào hôm sau còn hình dung ra hôm sau sẽ mang vòng đến cho em như thế nào. Tôi nghĩ hôm sau tôi phải dậy thật sớm để đi, không thể muộn được.Về nhà ngủ mà tôi luôn giật mình chỉ sợ dậy muộn thôi. Và thêm một lần giật mình nữa là tôi tỉnh dậy thật nhưng trong đầu vẫn có cái suy nghĩ là đã 8h chưa để còn đi xem cắm trại - nhưng bây giờ là 10h rồi hay sao (một luồng suy nghĩ khác của tôi thế) rồi cứ mơ mơ tỉnh tỉnh tôi cũng không biết nữa, lúc này tôi tỉnh hẳn và không kịp biết kết quả như thế nào nữa. Tôi nằm thêm lúc nữa để nhớ ra vừa rồi mình mơ cái gì rồi dậy bật máy tính vừa làm việc vừa viết lại việc này. Và hôm nay khi tôi ngủ sớm và thức dậy sớm nhất khi mà mọi người cả dẫy vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, tôi thấy ngày thật dài cái cảm giác lâu rồi tôi mới có.
9/17/2012 5:43:36 AMBây giờ khi tôi viết xong là 9/17/2012 5:43:55 AM

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

09-09-10

            Hôm nay là ngày 09-09 ngày mà cách đây hai năm anh có về gặp em, thực ra anh vẫn nhớ ngày đó nhưng mà nếu hôm nay em không nhắc anh thì anh cũng không nghĩ ra là ngày chúng mình gặp nhau đau. Có thể mấy hôm nay công việc bân rộn và anh lại đang khó tính nữa nhưng tất nhiên là ngày đó anh không quên được. Chỉ buồn là lúc đó suy nghĩ của anh và em giống thì có giống nhưng vẫn có khác.Sau này em nói em đã thích anh rồi và không để ý đến ai nữa??? thật vậy không em? nhưng sao lúc đó anh thì nghĩ em thì không thể đến với anh được đâu chỉ thích vậy thôi! Thực ra lúc đó mình cũng đâu hay nói chuyện với nhau, thi thoảng mới nói chuyện với nhau thôi. Tất nhiên là lúc đó thì mình chưa phải là người yêu rồi nên anh thì toàn online gặp ai thì cũng nói chuyện và cả tả tỉnh nữa nhưng rồi anh cũng chẳng hứng thú gì chuyện tán tính nữa rồi như buông xuôi chẳng cần ai bên cạnh nữa. Ngày thì làm việc, tối lại sang chơi với mấy người hội độc thân hoặc là ngồi nhà online thôi, khi nào được ngỉ thì cùng anh em ra cồng trường ĐH Tây Bắc ngội nhậu rồi lại đi xe về.

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Nhớ cắn anh em nhé!


Heart = full (love + tears +..........)
Em ah! Cho anh xin lỗi em nhé, hôm qua anh cũng không nhớ hết là mình đã nói những gì với em cả, chỉ nhớ là anh nói “...không tin...”. Người ta nói lúc say là lúc thật nhất cũng đúng nhưng suy nghĩ đó là của trước  kia thôi anh chưa nói ra cả để rồi hôm qua anh nói ra. Một lần nói ra để rồi không bao giờ anh còn giữ cái suy nghĩ đó nữa. Anh đã sai, chứ bây giờ anh không nghĩ thế và cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ vậy. Có lẽ lúc đó anh hơi say nên chỉ lấy một chuyện gì đó để mà kiếm cớ với em thôi. Từ rất lâu rồi anh mới bị như thế, không nhớ mình đã làm gì và nói gì cả, về nhà là lên giường ngủ luôn không cần thay đồ đến tận10h sáng hôm sau mới dậy đến lỗi nhưng con muỗi đốt anh cũng phải say theo anh.          
            Bây giờ đang ngồi cố nghĩ lại anh đã nói những gì nhưng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là anh đã làm em khóc, làm tổn thương tình yêu của mình. Người ta nói một ngày có 24h để sống, ăn, ngủ, yêu thương, làm việc... và trong đó có 02 phút mình không phải là mình nữa và vói anh có lẽ lúc đó là vào lúc anh gọi điện cho em để rồi anh nói nhưng câu mà thực lòng bây giờ không bao giờ anh nghĩ thế cả. Anh đã tạo ra một vết thương rất lâu nữa mới lành và cũng có thể là không bao giờ lành được. Lúc sáng dậy anh có cảm giác như đang mất dần cái gì đó, anh biết tối qua anh đã làm một việc rất sai. Anh sợ tình yêu của mình không còn như trước và sợ mất đi tình yêu của mình. Những lúc như thế anh càng thấy  được trong trái tim anh em rất quan trọng. Lâu anh không cảm nhận hết được sự hạnh phúc của tình yêu và sau lần này anh đã có thêm cảm nhận khác nữa.Em ah! anh biết em yêu anh thật nhiều và chỉ một lúc thiếu suy nghĩ mà anh đã làm tổn thương tình yêu đó. Xinh lỗi em nhé, có thể bây giờ em đang biết và hiểu ra một điều gì đó về con người anh và nó không giống vói suy nghĩ trước kia của em nữa lúc đó em sẽ không còn yêu anh như trước nữa, lúc đó anh cũng không trách ai được mà chỉ trách mình khi mà đã không xây tiếp tình yêu mà lại làm đổ nó, như một tòa tình yêu có mười tầng thì mình đã xây được chín tầng và chỉ còn một tầng nữa thôi nhưng anh đã làm nó đổ chỉ 1 cái móng thôi. Lúc này không biết anh còn được say lại một lần nữa không?
Tình yêu của mình bắt đầu từ một buổi học, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn, và cả những giọt nước mắt. Dẫu cho đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay xót xa đau khổ và hôm qua những giọt nước mắt đó xót xa và anh sẽ không để em phải rơi nhưng giọt nước đó vì anh nữa. Nhưng sự thực, tình yêu đã để lại cho chúng mình nhiều kỹ niệm đẹp... Anh hạnh phúc với tình yêu của mình và em là người quan trọng nhất trong trái tim anh và còn rất nhiều chuyện anh còn muốn kể với em vì chuyện tình yêu của mình thật dài mà em.
            Khi ngồi đọc lại nhưng tin nhăn của em gủi anh tối qua anh thấy mình hạnh phúc khi em vẫn tin và yêu anh vậy nhưng cũng thật tồi tệ em ah, sao anh lại dành nhưng lời nói như vậy cho người yêu thương mình thế. Đúng là không còn sổ sách nào ghi hết được tội của anh, anh mà ở đó bậy giờ thì em hãy cắn anh thật đâu để cho anh nhớ nhé, để nhớ về việc của anh đã làm. Thôi hôm nay là tết độc lập cơ anh phải làm em vui mới đúng chứ, thêm một lần nữa anh xin lỗi tình yêu của anh nhé! Dù mình không ở bên nhau để có thể yêu thương và chăm sóc nhau được, hãy giữ sức khỏe em nhé, có người dù người thì ở rất xa nhưng trái tim và tâm hôn thì theo bên em từ lâu rồi.
Anh nhớ và yêu em nhiều tình yêu của anh ah! Lần sau gặp nhớ cắn anh em nhé, nhưng đừng chảy máu nhiều quá đó vì lúc đó người băng cho anh lại là em mà.hjjj.FCH.
Khi viết bài này anh cũng đang say đó.hj

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Ôn già của em

        Dù không được ở cạnh nhau, nhưng em vẫn hạnh phúc vì em thấy anh luôn bên cạnh. Sinh nhật vui vẻ nhé ông già của em. 

       Lời chúc của em gửi đến anh vào ngày sinh nhật (17/08/2012). Anh cảm ơn em nhé-mẹ trẻ của anh. Anh cũng vậy, anh cũng rất hạnh phúc khi nhận được quà và lời chúc từ em. Và sẽ hạnh hơn nếu mình được ở bên nhau.

Happy


8/16/2012 11:09 PM
Thế là mình lại sắp sang một tuổi mới rồi, cái tuổi cũng không còn gọi là giới trẻ nữa rồi, hết tuổi lông bông rồi. Thế mà mình đi làm chưa ổn định gì cả không biết mai sau có lên được việc gì không đây. Ngày đầu đi làm háo hức bao nhiêu thì bây giờ cũng chán bấy nhiêu. Công việc thì cũng không vất vả lắm nhưng chỉ cái hơi xa nhà và mù thông tin quá, ở đây lâu quá sắp thành người bản địa rồi. Ngày trước trong suy nghĩ của mình là mình rất mong đi đên những nơi xa xôi của đất nước để có thể gặp và  hiểu văn hóa sống của từng vùng, từng dân tộc trên đất nước Việt Nam. Chính cái suy nghĩ đó khi mà công ty có dự án trên này thế là tôi xung phong đi lên. Năm đầu tiên đi làm thì luôn chăm chỉ, thi thoảng còn dành thời gian tìm hiểu và đi một số vùng xung quanh xem cuộc sống của các dân tộc trên này thế nào. Mỗi chuyến đi mình luôn ghi lại những hình ảnh về thiên nhiên và những cảnh cuộc sống của họ thế nào, mỗi lần đi là thẻ nhớ của máy ảnh luôn trong tình trạng full. Nhưng rồi máy laptop của tôi bị hỏng thế là tất cả những gì tôi lưu lại cũng không còn, tất cả gì về chuyến đi thế bây giờ cũng mất hết luôn.
Cũng từ ngày lên đây cũng là bắt đầu cho nhiều câu chuyện và cả tình yêu của tôi. Trước khi đi làm tính mình trẻ con và nhát lắm, và suy nghĩ thực tế lắm chẳng mấy tin vào cái gì gọi là lãng mạng đâu. Nhưng rồi từ ngày đi làm mới mạnh dạn hơn chút và có một suy nghĩ khác hơn, không còn suy nghĩ khô khan nữa, không cứng nhắc nữa và tình yêu bắt đầu đến. Lúc này mới hiểu được nỗi nhớ thật sự một ai như thế nào, yêu một ai như thế nào. Có thể nói lời yêu thương với người khác và cũng mong nhận lại. Và bây giờ chỉ còn ít phút nữa là minh sang một tuổi mới, yahoo của mình vẫn bật để chờ đợi nhưng mail và tin chúc mừng sinh nhật của những diễn đàn và trang mạng mình tham gia. Đơn giản đó chỉ là niềm vui nhỏ nhỏ dù sao cũng có người chúc mừng mình vào giờ này. Và lúc này mình rất muốn nói cảm ơn đến một người, người đã chuẩn bị quà cho mình từ cách đây một tuần rồi (mình thật bất ngờ đó) người đó là người yêu mình hiện tại, dù cả hai đang ở rất xa nhau.
11:59 PM8/16/2012
12:00 AM8/17/2012
Sinh nhật mình rồi
Người đâu tiên chúc mình lại là người......(có thể là do hẹn giờ gửi tin nhắn.hjjj) -  Cảm ơn em nhé, chúc em sức khỏe và may mắn.

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Những cái tên và những con số


Là đàn ông ai chẳng thích cái đẹp chứ và cái đẹp nhất thì ai cũng thích rồi nhưng “cái đẹp” ở đây không phải ai cũng hiểu hết (trong đó có tôi) để rồi khi nghĩ lại mình cảm thấy mình đã mất đi một cái gì đó mà có lẽ đã muộn rồi không còn thuộc về mình nữa. Với tôi ngày bé hồi còn đi học chỉ để ý đến cô bạn xinh nhất lớp ngoài ra không để ý ai khác cả và rồi khi dần lớn lên tôi mới dần hiểu được “nét đẹp” thật của mỗi người không chỉ nằm ở hình dáng bên ngoài.
  1. Người nói yêu tôi đầu tiên: N.Thanh Loan (Sau khi chia tay chúng tôi mấy liên lạc một thời gian cũng may là tôi có nhớ nick yahoo của bạn nên sau này mói liên lạc trở lại được, mặc dù lúc đó đa số chỉ là những tin nhắn offline).
  2. 2- Là ngày 2 tháng 7 là ngày tôi bắt đầu đi làm, 2-9 cũng là ngày sinh nhật của B.T.Linh, 2- cũng là số khăn mà tôi từng được nhận (cả bạn tôi tặng)
  3. Người tôi yêu nhất là P.T. Thu Hương.
  4. 4- Là số là thư tay tôi từng nhận được (đôi khi nhưng là thư tay lại làm cho mình có một cảm súc rất đặc biết trong thời buổi IT ngày nay), 4-6 thì là ngày sunflower bảo vệ tốt nghiệp, 4 cũng là số năm thời sinh viên của tôi.
  5. 5 - là số lần tôi được học bổng thời sinh viện đại học.
  6. 6-6 là ngày tôi bảo vệ tốt nghiệp ra trường, ngày cuối cùng của thời sinh viên.
  7. Nụ hôn đầu: Thanh Loan (chưa hoàn thiện, vẫn đang dở dang, bao phải hoàn thiện nốt mới được)..hjjjj
  8. Người thương nhất (cho số phận) là B.Thu Linh.
  9. Người luôn luôn gọi mình bằng hai chữ anh bất kể khi nói chuyện với ai: B.Thu Linh (đáng trân trọng, có thể có thêm 1 người nữa).
  10. Người nhanh nhất nói thích và nhớ tôi từ lúc quen là H.T. Tuyến  (03 ngày sau khi nói chuyện).
  11. Người lâu nhất nói thích và nhớ tôi từ lúc quen là P.T. Thu Hương  (chắc là không ít hơn 04 năm).
  12. Năm học lớp 11 là lần đầu tiên tôi say rượu trong lần đi ăn ở nhà bạn nhận dip tết 2002.
  13. Người mà tôi đến thăm nhà trên 1 lần là  B.T. Thu Linh .
  14. Người con gái tôi thích đầu tiền thủa học trò là Đ.T. Thắm.
  15. Người nấu cơm tôi ăn đầu tiên là H.T. Khuyên.
  16. Người hay túm áo tôi nhiều nhất là P.T. Xuyến (suốt nhưng năm học trung học, đi đâu cũng túm áo sau lưng sợ tôi chạy mất bỏ lại một mình).
  17. 17-08 Là ngày sinh nhật của tôi.
  18. Người gội đầu giúp tôi đầu tiên là N.T. Loan (thành quả tôi thắng trông một vụ tranh cãi).
  19. Người giặt quần áo giúp tôi đầu tiên là Đ.T. Hương.
  20. Người mà tôi nhìn lần đầu đã thấy thích là N.T. Hồng Yến (Quê ở Hải Dương, người mà mình chưa bao giờ nói cho họ biết là tôi từng thích họNgười đưa thuốc dùm tôi là....Không nhớ tên (hôm đó giả vờ bị đau bụng).
  21. Người gọi tôi là chồng đầu tiên....Không nhớ tên (chỉ trêu nhau thôi).
  22. Người duy nhất mà tôi phải tỏ tình ngỏ lời (không thành công nhá, phải sau này...) là P.T.Thu Hương.
  23. Người từng thích mà tôi không để ý (nhiều lắm) là N.T. Oanh (kể ra 1 cái tên thôi, hồi còn đi học mấy cô cứ lần mò đến chỗ ở nhưng không để ý, không nói chuyện, đến thì cứ đến nói chuyện 1 mình).
  24. 24-07 là ngày sinh nhật của người mà tôi yêu nhất và 24-01là ngày em nói “em đồng ý” yêu tôi.
  25. Người bị trêu là người yêu tôi là Đ.T. Liền
  26. Người từ chối tình cảm đầu tiên P.T. Thu Hương (Đợi em suy nghĩ đã nhưng cuối cùng nhận được một câu trả lời là em có người khác rồi. Thế là đi về luôn, sau này những ngày lễ tôi cũng gửi quà cho em (nhờ người gửi quà thì đúng hơn) nhưng hy vọng đi theo thì ít lắm. Nghĩ lại mà thấy xấu hổ quá vì em đâu có muốn mà).
  27. Người làm tôi mỗi hôm đi học về là tương tư là Tuyết(không nhớ họ- xinh lắm nhá, cứ đi học là ngồi cạnh nhau, không biết là đến sớm hay muộn các bạn đều nhường chỗ cho..hjj, ngày đó chăm học lắm nhá, cố gắng để trả lời được các câu hỏi mà Tuyết hỏi..hjjj. Lần đó cùng thằng bạn (Sáng) đạp xe 9km xuống nhà đứa bạn cùng lớp bảo dẫn sang nhà Tuyết chơi, tưởng như thế nào được một hôm vất vả sang nhà em toàn phải bê thuốc lào thôi. Nhà em làm thuốc lào mà).
  28. Người hay bị tôi nhổ tóc nhất là Đ.T. Dung (tôi ngồi học ở đằng sau D cú lúc nào rỗi là tôi hay lấy tóc lắm, lúc đầu thì D không đồng ý đâu nhưng dần rồi quen toàn kệ cho tôi lấy tóc thôi, có khi còn lấy tóc cho tôi nữa. Hồi đó lấy tóc là toàn đi lừa người khác đó. Trò lừa thì nhiều lắm).
  29. Người mà tôi hay nói xin lỗi nhất là P.T. Thu Hương (không nhớ bao nhiêu lần nữa, chỉ biết là rất nhiều, mà có khi còn bị đoán được sẽ nói lời xin lỗi nữa).
  30. Người gọi tên tôi theo biệt danh (mọt sách) đầu N.T. Loan (cứ mỗi lần rủ tôi đi đâu nhưng tôi không đi nên bị quy là mọt sách đó).
  31. Người giọng nhẹ nhàng hiền lành là H.T. Khuyên.
  32. Người tôi tặng quà đầu tiên P.T. Thu Hương.
  33. Người dẫn đi chơi khó nhất là Đinh.T.Hương (khoách tay được em đi ra ngoài là kỳ tích đó nhưng sau đó tôi bỏ dở đó...nên không thành  và sau này có lần nói chuyện lại họ nói họ ghét tôi vì tán họ do bị mô kích đó nhưng sau này giải thích mãi mãi mới làm hòa được).
  34. Người nói xin lỗi tôi nhiều nhất là B.T. Thu Linh.
  35. Người gọi tôi theo nhiều tên nhất là P.T. Thu Hương (Ông, cụ, bố, lão...chắc chỉ trừ có gọi là ....Th.... là chưa.hjjj).
  36. Người mà tôi thích nhưng chưa bao giờ dám nói thì...nhiều.
  37. Người hay bị tôi trêu khóc nhiều nhất là H.T. Tuyến.
  38. Cái đi gắn liền với cái tên “Vua ngủ” của tôi là Đồng hồ báo thức mà ngày sinh nhật tôi lũ bạn cùng lớp tặng.
  39. Người nấu tôi ăn nhiều nhất là B.T. Thu Linh.
  40. Người mà gọi tôi theo 1 cái tên (Phạm Mạnh) là Đ.T.Thắm.
  41. Người tôi tặng hoa nhiều nhất P.T. Thu Hương  (1trong 2 người được tôi tặng hoa thôi đó).
  42. Người mà tôi không nhận ra được nét đẹp là nhiều lắm.....
  43. Người đi học hay ngồi cạnh nhau nhất là Đ.T.Thắm (suốt 2 năm học cùng luôn ngồi cạnh nhau).
  44. Người hay đến nhà tôi nhất là P.T.Xuyến.
  45. Người mai mối tôi cho 1 cô bạn Đ.T.Dung (mai mối vs Tuyết).
  46. Người ngồi xe đạp cùng tôi dài nhất (đạp xe về nhà 15+15km) là N.T.Loan.
  47. Người hay nói chuyện với những em trai tôi là B.T. Thu Linh (thường hay buôn chuyện với em trai tôi, cũng phải thôi mà vì em cũng hay thường xuyên hỏi thăm nói chuyện với mấy đứa).
  48. Người  mua áo cho tôi đầu tiên........
  49. 49- Là khóa học của tôi  ở trương ĐH Lâm Nghiệp (K49CNPTNT)
  50. Người uj online là ......Hồng (đôi lúc bạn cảm thấy buồn và cần một người có thể nói chuyện hỏi thăm. Dù đơn giản chỉ là những câu chém trên mạng thôi nhưng lại cảm thấy vui hơn có lẽ là tốt hơn. Mặc dù đó chỉ ảo và để thành thật thì nó còn một khoảng cách rất xa nhưng quan trong là mình thấy vui hơn và không có lỗi với ai thì không sao cả. Nhưng cái này kéo dài thời gian ngắn thôi nhá vì rất nhanh chán nếu mình không biến nó thành thật).
  51. Và cuối cùng là đa số họ đều lấy chồng hết cả rồi. Ngày cưới có người mời người không nhưng tôi chưa đi được ai cả phần vì tại công việc ở xa nên không thể về góp mặt kịp để chia vui cùng bạn.
  52. Khóa học mà em học K52a KT.
 FCH

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Bức thư tình thứ 4


AnhAh!
Đầu thư em không biết viết gì hơn chúc gia đình anh và riêng anh mạnh  khỏe hạnh phúc, thành đạt trong cuộc sống.
Anh thực sự em chưa từng gặp anh chắc anh nghĩ rằng những lời em nói ra là những lời nói dối. Em không biết mình có xứng với anh không dù sao cũng có thể làm bạn mà. Mà anh đừng có tin vội những lời em nói nhá không bị em lừa đấy, mà cũng không biết được nhỡ ra anh lại lừa em thì sao? Không thể biết trước được phải không anh. Thà cứ để làm bạn nói chuyện lại thoải mái hơn và không phải sợ điều gì cả, mà công nhận em cũng hâm thật chưa biết mặt mũi anh thế nào mà đã bảo nhớ anh rồi nhưng trong lòng em rất bối rối rằng mình nói như vậy có hơi quá không hay mình nói như vậy đúng với những gì mình đang nghĩ đang âu tư không? Mà anh ah! Anh cứ để thời gian nó sẽ chứng tỏ giữa hai ta có duyên phận hay không? Sợ rằng một ngày nào đó em sẽ làm anh thất vọng đó. Em không đủ tự tin để có thể cao hơn tình bạn đâu, em thấy mình không đủ cảm đảm không đủ tự tin và những lời em nói em có thể nói được nhưng thực hiện chưa chắc là không. Mà không biết tình cảm của anh thế nào? Mà em lại nói vậy nhỡ anh chỉ đùa cợt em thì sao nhỉ. Làm sao em biết được đây. Những lời em nói ra xin anh đừng chớ giận làm gì vì thực lòng tâm trí em thế nào em viết vậy nếu có những lời nào em quá đáng thì cho em xin lỗi, không phải là em muốn vậy  đâu. Anh bảo em suy nghĩ thế nào thì em nói vậy mà thực sự em cũng thấy nhớ anh, mà em cũng không biết nữa, nhưng em nhớ anh thật . Những lời anh nói có thật không? Mà thôi thời gian có hạn em xin dừng bút tại đây!
                                                                                    Heart   Hì.....Hì
Trái tim người con gái
Vừa biết anh đã có người yêu khác
Trái tim em như đã ngừng đập
Em đã khóc mà lòng tự hỏi
Tại duyên phận hay là tại em
Em khóc vì em chứ không khóc vì anh
Bởi vì anh đã quá tin anh rồi
Đôi lúc buồn em chỉ biết lặng im
Phận em .... nên đành chấp nhận
Sao lúc đó anh lại nói yêu em
Để bây giờ trái tim em khô héo

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Em thật không ngờ....

Đó là câu nói mà em nói với anh với giọng thật đay nghiến. Anh nói hè về anh sẽ nói cho em hết, nhưng có lẽ anh không cần phải nói nữa rồi mà đúng hơn là không còn được nói với em nữa. Lúc đó nói chuyện với em a đã nói nhưng không hiểu sao em lại nghĩ như vậy, anh đâu có nói như thế? anh luôn nghĩ là chỉ 99% người nghĩ như thế thôi chứ, phải vẫn còn em đó chứ nhưng có lẽ bây giờ thì không còn ai nữa rồi. Em buồn vì em nghĩ anh như thế, còn anh buồn cũng vì em lại nghĩ anh là người như vậy. Anh đang sai khi yêu hay sao? điều mà anh muốn nói với em chưa kịp nói thì em đã nghĩ như vậy rồi. Em biết anh định nói với em những gì không em. Anh rất muốn đưa em ở gần anh, chứ không phải anh không xác định, chỉ có điều là anh chưa làm được việc đó. Anh không muốn nói viển vông, mơ mộng trong cái thời điểm khó khăn hiện tại, bời vì anh cung không phải người tài giỏi và có địa vị gì cả. Anh muốn có em lắm chứ, nhưng để hai đứa (mà không em không còn gọi là hai đứa nữa rồi) mỗi người cần cố gắng một chút chứ. Đưa ra một hướng là một chuyện mà thực hiện nói mới khó. Bây giờ anh đâu có gì để mà nói ra những thứ trước mắt chứ, có thể anh là người kém cỏi không có trí phấn đấu, thực sự anh chỉ nói ra nhưng điều khi mà gần như chắc chắn anh làm được. Bầy giờ thì có lẽ tất cả đều là vô nghĩa rồi, em cũng không còn tin gì ở anh nữa rồi và anh có lẽ cũng không còn là gì của em nữa rồi, cái ngày mà em vẫn nói chắc nó đang đến rồi. Lời nói của anh bây giờ em cũng không muốn nghe nữa. Vẫn mong em mạnh khỏe, may mắn và không gặp người vô tâm, vô cảm, ghê ghớm, không cảm nhận thấy tình yêu.
fc + 10000000.....0000.....000...00.........0.......km ~ sunflower.

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Bắt đầu mỗi ngày một câu chuyện

Tôi xin bắt đầu từ đây
Mình sẽ kể những cậu chuyện có thật về chình mình. Từ thủa ấu thơ đến bây giờ, từ cuộc sống hàng ngày, gia đình và những câu chuyện mà mình còn nhớ hay cả những trò nghịch khi còn nhỏ. Bên cạnh đó là chuyện tình cảm và cả những mối tình từ thủa học trò đến hiện tại.